Thursday, April 7, 2011

 

ngày từ đêm trắng sinh ra



Dễ thương có thể song hành cùng cái đẹp nhưng dễ thương không là đẹp! Dễ thương đơn giản chỉ là...dễ thương, đẹp có lẽ khiến người ta dễ ...yêu. Dễ thương đến từ cái mắt hiếng, từ làn da trắng, từ mái tóc dài quá mông, từ nụ cười duyên...còn đẹp thì phải đến từ vô số điều có quy định hẳn hoi.

"Ngày từ đêm trắng sinh ra" của Tăng Ngọc Tuệ là một bài dễ thương. Giữa muôn trùng điệp ca từ kiểu " không lấy đươc em anh chít liền" hay "vì đó có phải là iu hok" thì "vỡ oà rồi thơ ngây ơi, tự nắng không về đây tôi tự tâm..." của một nhạc sĩ tuổi đôi mươi đơn độc như chàng Luky Luke.

Tôi đọc tiểu sử của Tăng Ngọc Tuệ thấy anh kể là từng xin thọ giáo Quốc Bảo nhưng bị từ chối vì thiếu tiền. Có lẽ nguyên nhấn khó nói khác đến từ việc Quốc Bảo không thích có một bản sao, nhất là khi bản sao có thể có màu sắc nét hơn bản chính trong tương lai. "Trầm, gấm, hoa, nắng, vàng,tóc xanh, đêm trắng,xanh ngời...", quá nhiều những mỹ từ đươc xếp đặt kỹ lưỡng và đầy dụng tâm kiểu Quốc Bảo, chính vì thế nó không đẹp. Nhưng chừng đó và một chút thang âm ngũ cung cũng đủ để dễ thương.

Tối thích dễ thương!

"Ngày từ đêm trắng sinh ra"

Hết ngày rồi, thương tâm ơi Ngày xô theo ngày xuống đáy vực sâu Hết đêm rồi hoang mang ơi Đêm vẽ trăng vàng tan xuôi theo dòng Vỡ oà rồi thơ ngây ơi Tự nắng không về đây tôi tự tâm Vỡ tan rồi, thương yêu ơi Nguyệt vỡ giá vàng gương trong tan cùng

À ơi về tìm câu hát ru hời Thơm ngát đêm hương trầm là hơi áo xanh ngời À ơi về tìm nhung gấm đâu rồi Đèn chong hết đêm thâu gấm hoa tàn hương À ơi ngày từ đêm trắng sinh ra Đêm giấu đêm không mầu ngày lên mới xanh ngời À ơi ngày còn thơm phức hoa trời Còn nghe tiếng tim đời ta hãy còn vui Còn mầu tóc xanh...


30/12/2010

Share:

0 comments:

Post a Comment