Thứ Ba, 15 tháng 4, 2008

Friends


Bạn fone nói về Cái Tắc - Hậu Giang! Mình nói ừ! Hâu Giang là quê mẹ bạn, nay bà đã mất. Mẹ bạn có lúc thương mình hơn bạn! Hậu Giang trở thành nơi để về - theo nghĩa về quê.

Mình về Hậu Giang mà có đôi lúc “trốn” bạn để lên Cần Thơ. Bạn gọi điện liên tục, chỉ để kiểm tra xem mình có an toàn không?!? Bạn nói sợ mình lạc lõng giữa Cần Thơ xa lạ! Bạn điện theo cảm tính mà không hề nhớ cái thằng mà bạn sợ đi lạc nó già khú đế rồi!

Trưa nắng, bạn đi tìm mình loanh quanh ở phà Cần Thơ. Tưởng gặp nhau dăm phút ai ngờ hơn thế. Giữa cái nóng nực mùa hè, bạn bỏ thời gian đưa mình đến những nơi mà có lẽ không có bạn thì mình cũng chẳng bao giờ biết đến. Nhân lúc nói chuyện, bạn cứ chở mình thẳng một mạch từ Cần Thơ xuống Hậu Giang. Mình nghẹn nghẹn vì cảm kích! Cứ nghĩ đoạn đường bạn về ước chừng 25 km khi trời sụp tối trên đoạn đường quốc lộ xe tải chạy vùn vụt lại thấy có lỗi. Đợi một lúc lâu, mình mới dám gọi lại cho bạn chỉ để biết tin bạn đã về an toàn. Và mình hiểu, tại sao bạn đã sợ mình lạc một cách rất ngớ ngẫn.

5 giờ sáng mình đã lồm cồm dậy để “trốn” bạn đi thăm thú phong cảnh. Bạn lại gọi điện liên tục không trách chỉ để nhắc chơi xong phải quay lại Cái Tắc để nhậu với bạn . Thật ra nhậu là chính nhưng đi chùa lại là mười. Bạn làm ăn thất bại và bạn biết mình nhiều chuyện không vui. Bạn muốn đích thân trụ trì coi xăm và cúng giải hạn cho mình và bạn. Mình lại trốn sau khi đã thắp nhang lâm râm khấn vái. Bạn cầu tài vì nhất quyết phải làm đại gia. Mình nói đã cầu an cho người thân , bạn bè và đặc biệt là bạn bởi bạn không thể cầu cả tài lẫn an. Bạn nhìn mình rất lạ - ánh nhìn pha màu xỉn và sến . Đôi khi mình cũng tự thấy mình lạ!

Bạn fone đi cà phê , mình nói đang ở xa. Khi gặp nhau mới vô tình biết sinh nhật bạn, cũng cảm thấy vui khi nghe bạn dự định mua nhà và trong những lúc thế này, beer chợt trở thành nước cam lồ. Mãi chuyện mà không để ý nghe chuông điện thoại. Tối mịt về nhà mới biết bạn đã gọi cho mình nhiều cuộc. Mình cảm thấy thiệt tệ vì sực nhớ rằng tuần trước mình đã một lần thất hứa một cuộc gặp với bạn và hẹn lại vào đầu tuần này. Mình sẽ có cảm giác như thế nào nếu mình là bạn?

Ngồi uống ban đêm và karaoke, bạn nhìn mình và lè nhè chế nhạc : “…Hậu Giang ơi có nhớ chăng ai, thuở ấy thanh xuân trăng Phú Thạnh tròn như chiếc gương, giờ tóc pha sương qua Phú Thạnh tiếc một vầng trăng…”.Mình cười hề hề vì tóc pha sương thì có nhưng khốn nỗi chẳng phải do những chuyện “từ khi trăng là nguyệt”. Khi bạn ăn xong ly kem và mình chợt lấy ngay chiếc nón lá nhỏ ( vốn để làm trang trí trên ly cocktail) như sợ ai giành giựt. Bạn đoán ngay mình lấy để làm gì, còn mình thì xấu hổ vì nhận ra ngày càng trở nên tủn mủn.

Và những khi sợ đối thoại với chính mình, may mà có bạn bè để… né tránh!



Đêm Gành Hào Nghe Điệu Hoài Lang
Sáng tác: Vũ Đức Sao Biển - Thể hiện: Hạnh Nguyên

0 comments:

Popular Posts