Wednesday, January 11, 2012

 

Hoa




Ngắm những tấm hình chụp hoa của một bằng hữu là nhiếp ảnh gia quá đẹp. Đẹp đến nỗi khiến mình nảy sinh ý nghĩ kiếm một mảnh vườn, học cách trồng hoa và thực hiện việc trồng hoa. Cho dù trồng chỉ để riêng mình ngắm hay trồng để khoe người, suy cho cùng đều khởi nguồn từ việc muốn chiếm hữu cái đẹp!

Giả sử như việc có một mảnh vườn, học và trồng hoa diễn ra một cách suông sẻ thì ngừơi ta cũng phải cần bỏ ra thời gian, tiền bạc và công sức. Hoa nở ra đẹp hay không đẹp? Đẹp như thế nào, chỉ với mình là đủ hay phải đẹp hơn hoa người? Hoa đẹp thì phải giữ, chăm như chăm trẻ, lại sợ người ngắt trộm. Hoa rạng rỡ thì vui, hoa héo úa thì sầu...Trăm thứ bà rằng, vân vân và vân vân ...

Quá trình thực hiện một chuỗi hành động theo ước muốn là quá trình chuốc khổ vào thân và đó là một phần nằm trong cái mà người ta gọi là cuộc sống.

Hình như bên đạo Phật giải thích đó là khi tâm bị gá duyên và bị chấp kẹt. Lấy ví dụ trên nếu nhìn hoa không thấy đẹp, cảm nhận được cái đẹp không nảy sinh ước muốn có nó thì tất yếu chẳng bao giờ sinh ra đau khổ, thất vọng, buồn bã, ghen tuông, mặc cảm, tham vọng...Nói một cách khác niềm vui và hạnh phúc phải đánh đổi bằng những phiền muộn và bất hạnh và đó là chuỗi tuần hoàn không có điểm dừng.

Vậy, không muốn xảy ra hay muốn hạn chế bớt quá trình khổ ải đó phải chăng nhìn hoa thì biết hoa, đẹp hay không đẹp thì hoa cũng phải tàn, của mình hay không của mình thì hoa vẫn hiện hữu đời hoa? Coi bộ phức tạp! Thôi, nghĩ đơn giản hơn, để có những tấm hình chụp hoa đẹp lay động lòng người thì những bằng hữu đã phải rất vất vả bỏ công sức canh, rình...

Cho nên :

(Hình) Hoa là hoan lạc với ta 
Nhưng là (sự) đày ải với (mấy) cha chụp hình. =)) 

Thanks các nhiếp ảnh gia!
Share:

0 comments:

Post a Comment