Wednesday, October 16, 2019

 

Hopper's Emotional Letter to Eleven





Tháng rồi tôi nuốt trọn "Strange Things" cả 3 mùa những lúc rảnh. Đây là một bộ phìm tuổi teen nhưng thế hệ 6x và 7x sẽ thấy lại thời thanh-thiếu niên của mình trong đó. Tôi trộm nghĩ 4 thập niên 60's đến 90's là những khoảng thời gian rực rỡ nhất của thế kỷ 20 về tất cả mọi lĩnh vực của đời sống.

Có nhiều người thường thắc mắc tại sao những thể loại phim tưởng như vô lý như sci-fi, mysteric, fantasy vẫn thu hút được người xem trong thời đại mà anh chạy xe ôm hay chị bán vé số cũng có thể mở miệng nói về cách mạng công nghiệp 4.0 thao thao như mấy mc truyền hình hoặc các chính trị gia. Đơn giản là đằng sau những chuyện hoang đường đó là cuộc chiến thiện- ác mặc định tồn tại từ thuở hồng hoang đến ngày phán xét. Và khi mà những chuyện chung quanh ta từ vĩ mô như biển đảo cho đến vi mô như không khí, nước dùng còn là những thông tin được cấy sẵn vào đầu, bị áp đặt bởi quyền lực và số đông thì có lẽ bạn đừng nên cho rằng mình hiểu biết vạn vật trong thế giới này!

Nhưng tôi sẽ không review phim này đâu, để dành cho ai tò mò và yêu thích điện ảnh. Tôi chỉ muốn chia sẻ với các bậc phụ huynh một bức thư rất cảm động của một người cha chưa kịp gửi cho đứa con nuôi đang ở độ tuổi "ẩm ương". Bức thư này nằm ở tập cuối của mùa 3 và nó được yêu thích đến độ tôi search Google là có được nguyên bản. Đọc trang thư ở thời đại mở facebook lên là thấy các quảng cáo làm cách nào dạy con thành thần đồng, nhân tài v.v...đem lại cảm giác nhẹ nhàng, thanh thoát xiết bao!

Hopper's Emotional Letter to Eleven

There's something I've been wanting to talk to you both about. I know this is a difficult conversation, but i care about you both very much. And I know that you care about each other very much. And that's why it's important that we set these boundaries moving forward, so we can build an environment...where we all feel..comfortable, trusted, and open to sharing our feelings.

Feelings.

Feelings. Jesus. The truth is, for so long, I'd forgotten what those even were. I've been stuck in one place, in a cave, you might say. A deep, dark cave. And then, I left some Eggos out in the woods, and you came into my life and for the first time in a long time, I started to feel things again. I started to feel happy. But, lately, I guess I've been feeling...distant from you. Like you're - you're pulling away from me or something. I miss playing board games every night, making triple-decker Eggo extravagances at sunrise, watching westerns together before we doze off. But I know you're getting older. Growing. And I guess...if I'm being honest, that's what scares me. I don't want things to change.

So, I think that maybe that's why I cam in here, to try to maybe...stop that change. To turn back the clock. To make things go back to how they were. But i know that's naive. That's just...not how life works. It's moving. Always moving, whether you like it or not. And, yeah, sometimes it's painful. Sometimes it's sad. And sometimes...it's surprising.

So, you know what? Keep growing up kid. Don't let me stop you. Make mistakes, learn from 'em, and when life hurts you, because it will, remember the hurt. The hurt is good. It means you're out of that cave. But, please, if you don't mind, for the sake of your poor old dad, keep the door open three inches.

Tạm dịch

"Có một điều mà ba muốn nói với 2 đứa và thật khó để trò chuyện nhưng ba rất thương hai đứa. Ba cũng biết hai đứa rất thương nhau. Và đó là lý do ba nghĩ việc vạch ra những giới hạn là rất quan trọng để chúng ta có thể tiến tới và xây dựng môi trường mà ai cũng cảm thấy thoải mái, tin tưởng và cởi mở, để chia sẻ cảm xúc của nhau.

Cảm xúc...

Cảm xúc...Chúa ơi! Sự thật là từ lâu ba đã quên mất chúng là gì. Ba đã bị kẹt mãi ở một chỗ, trong một cái hang, có thể nói thế. Một cái hang sâu và tối. Rồi ba đã để vài mẫu bánh trong rừng và con bước vào đời ba. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, ba bắt đầu có lại cảm xúc cũng như niềm vui. Nhưng gần đây, hình như ba cảm giác con đang cách xa. Như thể con đang đẩy ba ra xa hay gì đó. Ba nhớ mỗi tối chơi trò chơi, làm món bánh Eggo ba tầng ngon cực lúc mặt trời mọc, cùng xem những bộ phim cao bồi trước khi ta ngủ gật. Nhưng ba biết con đang lớn lên, trở thành một thiếu nữ. Và ba đoán, nếu ba thật sự thành thật, đó là điều làm ba sợ. Ba không muốn mọi thứ thay đổi.

Nên ba nghĩ có lẽ đó là lý do ba vào đây, có lẽ để cố...ngăn sự thay đổi đó. Để quay ngược đồng hồ. Để đưa mọi thứ trở lại như cũ. Nhưng ba biết điều đó thật ngây ngô. Chỉ là...đời không như mơ. Cuộc sống phải luôn tiếp diễn dù con có thích hay không. Umh, đôi khi rất đau đớn, có lúc thì buồn tênh. Và thỉnh thoảng hạnh phúc cũng đến bất ngờ.

Con biết gì không? Cứ trưởng thành đi nhóc. Đừng để ba ngăn con lại. Hãy phạm sai lầm và học những điều đó từ chúng. Và khi cuộc sống làm tổn thương con vì nó sẽ làm thế, hãy nhớ nỗi đau. Đau là tốt và nghĩa là con đã ra khỏi cái hang. Nhưng làm ơn, nếu con không phiền vì bố già tội nghiệp này, hãy giữ cửa mở...3 inch."

PS : Ngữ cảnh câu chuyện trong lá thư. Người viết là một cảnh sát từng có đứa con đã bị chết trẻ vì ung thư. Người đọc là đứa trẻ mồ côi được viên cảnh sát nhận nuôi. Quan hệ giữa 2 cha con đang căng thẳng vì cô con gái tiếp bạn trai trong phòng mà không chịu mở cửa với khe hở yêu cầu là ...3 inch!
Share:

0 comments:

Post a Comment