Monday, August 10, 2009

 

The Deep End Of The Ocean



Nói ngắn gọn là "The Deep End of the Ocean" gây cảm động hết sức với người xem như tôi.

Một bà mẹ trẻ (Michelle Pfeiffer) tạm biệt chồng dắt 3 con tham dự một cuộc gặp mặt bạn hữu. Chỉ 1 phút bỏ đi làm công chuyện riêng, đứa con thứ 2(3 tuổi) đã thất lạc.

9 năm sau, từ một sự tình cờ như định mệnh sắp đặt, đôi vợ chồng đã tìm lại được đứa trẻ ngày nào. Hóa ra đây là một vụ bắt cóc có chủ định và cảnh sát đã nhanh chóng xác định nguyên nhân, thủ phạm và tiến hành đưa đứa bé trở về gia đình ruột thịt.

Tuy nhiên đây không phải là bộ phim hình sự! Diễn biến tâm lý của những thành viên trong gia đình có người bị thất lạc trong suốt 9 năm và một khoảng thời gian sau đó mới là chủ đề chính mà những người làm phim chuyển tải đến người xem.

- Một bà mẹ chỉ có thể luôn tự trách mình và sống trong nỗi mặc cảm khi đứa trẻ không thể "tự nó đi lạc".
- Một người chồng quá yêu vợ để phải chấp nhận tính nết trái thường dẫn đến bi kịch của gia đình.
- Một đứa con càng ngày càng trầm cảm khi ý thức được mình cùng là đồng phạm để lạc mất em (mặc dù khi đó chỉ mới 7 tuổi) và luôn sợ hãi đó là nguyên cớ để người mẹ trở nên ghét mình.
- Một đứa trẻ ngơ ngác và trở nên buồn bã khi không hiểu tại sao không thể sống với người cha nuôi đã ôm ấp bao năm qua mà phải đến với một gia đình xa lạ.

Tất nhiên có những điểm làm tôi khó chịu chẳng hạn như tính ích kỷ đến vô lý của người vợ rất khó để thông cảm nếu như không phải trong phim mà là ngoài đời thực. Hoặc như chi tiết khi người vợ đưa đứa bé lạc trở lại với người cha nuôi bất chấp sự điên giận của người chồng có vẻ khá khiên cưỡng.

Nhưng không sao, phim có happy-end và chính đoạn cuối phim đã giải mã đồng thời thuyết phục người xem quên đi những gì họ đã phàn nàn trước đó.

Đoạn cuối phim cũng lấy đi của tôi và giọt nước mắt(thật).

Ôi!Càng già càng yếu đuối và đa cảm!
Share:

0 comments:

Post a Comment